Ông thuộc lứa tuổi U70, cái đầu giống đầu con sóc. Người ta nói rằng đàn ông có đầu như thế thì thông minh lắm. Vợ con ông bán cà phê ở tầng 1, còn ông già ngồi trên tầng 2. Ông không nghiện cà phê mà nghiện trà Tân Cương, dứt khoát phải là trà Kim Chang thượng hạng ông mới uống. Sau khi đã ăn sáng, ông già mới pha trà. Cách pha trà của người sành uống cầu kỳ lắm. Bộ ấm chén màu gan gà được dội nước sôi nóng bỏng. Sau đó ông cho vài nhúm trà nhỏ vào ấm, dội nước sôi vào rồi đổ nước đi, người ta gọi như thế là rửa trà. Tiếp theo, ông đổ nước sôi vào gần đầy ấm, đặt một miếng dạ màu nâu lên nắp ấm rồi lại dội nước sôi đẫm miếng dạ đó. Sau khoảng dăm phút thì trà chín. Ông rót ra cái chén nhỏ thứ nước trà vàng như mật ong và thơm ngát rồi nhấp từng ngụm nhỏ. Đó là cách uống của người nghiện trà.
Hồng hẹn tôi 8h sáng ngày Chủ Nhật đến đây uống cà phê. “Nghe đồn quán này có ông già xem tướng hay lắm, chúng mình đến một lần cho biết”. Tôi đến đúng giờ, nhưng Hồng lại gọi điện nói là có một bệnh nhân cần mổ gấp nên không đến được. Tách cà phê đã được mang ra rồi, tôi chỉ còn cách ngồi uống cà phê một mình. Không ngờ, chị gái tôi cũng đến đây. “Sao em lại cà phê một mình?”. “Anh Hồng hẹn em nhưng rồi lại bận một ca mổ”. Chị tôi chỉ tay lên tầng 2, ý bảo cùng chị lên trên đó. Sau mấy câu chào hỏi, chị tôi nhờ ông già xem cho chị. Ông già cầm cái ống thẻ tre có đánh số, xóc xóc mấy cái rồi bảo chị tôi: “Cô rút một cái thẻ bất kỳ, đừng chọn lựa gì hết”. Sau khi cầm cái thẻ của chị tôi, ông già nói: “Chồng chị vừa được đề bạt lên chức vụ cao hơn. Đúng không? Anh ấy phải biết ơn chị. Gương mặt của chị rất khác người, phần trên nhỏ, phần dưới cũng nhỏ, phần giữa nở, giống hình cái chum sành. Tôi nói cái chum sành vì da chị màu nâu. Nếu là mặt hoa da phấn thì vứt đi hết. Đôi mắt chị nhìn ấm áp, có lửa bên trong. Mu mắt ngậm con ngươi nên phần trắng rất ít mà phần đen thì nhiều. Đường nhân trung sâu. Vành môi rõ nét và đẹp. Đây là tướng pháp của một người trời sinh ra để giúp đỡ phù trợ người khác. Song thân của chị nghèo. Nhà lại đông con nên chị phải sớm gánh vác, cứu giúp cả nhà. Việc lớn, việc bé gì cũng đến tay chị, không có tay chị là không xong. Ai lấy được chị là một may mắn. Chị có tướng vượng phu ích tử. Nếu chị lấy một người ăn mày thì người đó sẽ thoát kiếp ăn mày và khá lên. Nếu chị lấy một người được học hành tử tế, có chút vị thế trong xã hội thì vào tuổi 50, anh ta sẽ thăng tiến mạnh”. Tôi há hốc mồm vì ngạc nhiên. Ông già nói quá đúng về gia cảnh nhà tôi, bố mẹ nghèo, lại đông con và chị tôi là người gánh vác mọi việc lớn nhỏ trong gia đình. Chồng chị ấy vừa được đề bạt giữ một chức vụ quan trọng, một cái ghế cao. Chị tôi đặt vào tay ông già tờ 500.000 đồng, nhưng ông già trả lại: “Chị đưa nhiều thế này, tôi không dám cầm đâu. Ngồi nói linh tinh mà ăn tiền của thiên hạ nhiều thế thì thánh vật tôi bất đắc kỳ tử. Cho tôi tờ 100.000 đồng thôi. Nếu không có tờ nhỏ hơn thì chị cứ về đi, không thành vấn đề gì cả”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét